How are you today?

Câu trả lời của tôi chắc chắn sẽ như thế này…

My answer will definitely be this…

Tôi ổn, cảm ơn. Còn bạn?

I’m fine, thank you. And you?


Một ngày của tôi trôi qua cũng như mọi ngày. Một cuộc sống bình thường. Thực ra vẫn có những ngày điên rồ hết chịu nổi, nhưng sau cùng thì nó vẫn luôn về với trạng thái cân bằng.

My day passed like any other day. A normal life. Actually, there are still days when it’s unbearably crazy, but in the end it always comes back to a state of balance.

Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên mà tôi đã thực hiện trong rất nhiều năm rồi, tôi tìm tới chiếc điện thoại. Để xem thời khóa biểu hôm nay phải làm gì, để kiểm tra thông báo từ mọi người, để đọc một vài mẩu chuyện hài hước trên mạng xã hội và cười một mình trong khi bò dậy đi vệ sinh cá nhân. Chắc không chỉ mình tôi như vậy đâu nhỉ?

Waking up early in the morning, the first thing I have done in many years, I reached for my smartphone. To see what’s on today’s schedule, to check notifications from everyone, to read a few funny stories on social networks and laugh to myself while getting up to do personal hygiene. Surely it’s not just me like that?

Tôi mới hình thành nên thói quen tập thể dục buổi sáng dạo gần đây, khi tôi nhận ra sức khỏe thể chất của mình đã xuống cấp như thế nào. Hôm thì tôi chạy bộ. Hôm khác lại đạp xe. Có những ngày thời tiết không cho phép, tôi lại tìm đến những chiếc tạ tay để ngoài ban công. Những ngày đầu tiên thì khá là mệt mỏi, tôi uể oải mãi mới bắt đầu tập luyện vì chẳng mấy khi dậy sớm như thế. Nhưng càng về sau thì đó lại là một hành trình gây nghiện khó có thể bỏ.

I only recently got into the habit of exercising in the morning, when I realized how much my physical health had deteriorated. Sometimes I jog. Other times, ride a bike. On days when the weather doesn’t allow it, I turn to the dumbbells on the balcony. The first few days were quite tiring, I was exhausted before I started practicing because I rarely wake up that early. But later on, it becomes an addictive process that is hard to quit.

Rồi tôi ăn sáng. Bữa sáng quan trọng như thế nào thì ai cũng đã biết. Nhưng đã có một khoảng thời gian rất dài tôi nhịn không ăn sáng chỉ vì muốn tiết kiệm từng giây từng phút. Sau này tôi mới biết rằng hành động đó hủy hoại sức khỏe như thế nào.

Then I have breakfast. Everyone knows how important breakfast is. But there was a very long time when I didn’t eat breakfast just because I wanted to save every second. Only later did I learn how damaging that action was to my health.

Cùng với ngủ thì ăn cũng nằm trong những thứ khoái lạc của cuộc đời. Đừng bỏ qua nó.

Along with sleeping, eating is also among the pleasures of life. Don’t ignore it.

Pha một ly cafe nào.

Let’s brew a cup of coffee.

Tôi mở máy tính lên, bắt đầu một ngày làm việc của mình. Thời còn là sinh viên, tôi đã làm đủ mọi thứ, tất nhiên, đi làm thì phải nghĩ tới thu nhập chứ, nhưng thời điểm đó, tôi đi làm nhiều việc khác nhau như thế để thực sự biết được mình phù hợp với công việc nào, và mình muốn làm công việc nào. Quả là một quá trình dài gian khổ. Vì đến bây giờ, tôi vẫn đang loay hoay với việc chọn cho mình một sứ mệnh nào đó trong xã hội. Thôi thì cứ làm những thứ khiến mình thoải mái và tự do trong tư tưởng là được.

I turned on my computer and started my working day. When I was a student, I did everything. Of course, when I go to work, I have to think about income, but at that time, I worked so many different jobs to really know which job I was suitable for, and which job I wanted to do. It’s been a long and arduous process. Because until now, I’m still struggling with choosing a mission for myself in society. Well, just do what makes you comfortable and free in thought.

Tôi không thích môi trường công sở cho lắm, chỉ là bản thân tôi thấy như vậy. Có lẽ điều này được ảnh hưởng từ rất nhiều lý do trong quá khứ của tôi, khi tôi tiếp xúc với phim ảnh và sách vở. Tôi nghĩ đó luôn là nơi đánh cắp sự tự do nơi tâm hồn. Vì vậy, tôi thường làm việc tại nhà và thi thoảng đổi gió tại một thư viện hay quán cafe nào đó.

I don’t like the office environment very much, it’s just how I see it. Perhaps this is influenced by many reasons in my past, when I was exposed to movies and books. I think that’s always where the freedom of the soul is stolen. Therefore, I often work at home and occasionally go to a library or cafe for a change.

Nghỉ giải lao thôi nào, đến giờ trưa rồi. Vẫn như thường lệ, tôi ăn thật nhanh để tiết kiệm thời gian có được trong ngày. Lại là tôi, biết được thói quen đó không tốt, và sau đó điều chỉnh nhịp độ của mình.

Let’s take a break, it’s noon. As usual, I eat quickly to save time during the day. And it’s me again, realizing it’s not good, then adjusting my pace.

Tôi chẳng ngủ trưa bao giờ.

I never take a nap.

Thời trẻ con, vào buổi trưa, tôi đi vòng quanh khám phá khi mọi người đang còn bận say giấc nồng. Cảm giác như một thế giới mới thật tĩnh lặng nơi có rất nhiều ánh sáng để soi đường cho cái ham muốn tò mò của tôi. Lớn hơn chút nữa, tôi dùng giấc ngủ trưa để hiện thực hóa những điều tưởng chừng lớn lao nhưng hoàn toàn nằm trong trí tưởng tượng của mình. Những giấc mơ. Tôi bỏ qua các giai đoạn ngủ, thứ cần thiết để đảm bảo sức khỏe tinh thần.

When I was a child, at noon, I went around exploring while everyone was still busy sleeping. It feels like a new, quiet world where there is a lot of light to illuminate the way for my curious desires. When I’m a little older, I use my afternoon nap to realize things that seem big but are completely in my imagination. Dreams. I skip sleep stages, which are essential for mental health.

Do tôi quá tò mò thôi.

Because I’m too curious.

Nghỉ ngơi vậy đủ rồi, tiếp tục làm việc.

Enough rest, keep working.

Có một điều tôi nhận ra sau nhiều lần nhảy việc, hóa ra công việc mà chúng ta đang làm không định nghĩa nên con người chúng ta. Giá trị con người dựa trên những gì chúng ta theo đuổi và quá trình chúng ta làm việc đó. Không phải ai cũng nhận ra điều đó.

One thing I realized after many job changes is that the job we are doing does not define who we are. Human value is based on what we pursue and the process by which we do it. Not everyone realizes that.

Có thể nói tôi là một người phá cách.

It can be said that I am a disruptor.

Tôi không chấp nhận một cuộc sống cứ phải theo đường thẳng được vẽ ra bởi những giá trị xã hội. Chắc là tôi tồn tại bằng chủ nghĩa cô độc. Điều đó có nghĩa rằng một ngày của tôi có thể bận rộn với bộn bề thứ phải giải quyết, nhưng tôi không cần sự bận rộn đó để bản thân cảm thấy đang làm những việc có ích. Suy cho cùng thì chúng ta làm những việc có ích cho chúng ta cơ mà.

I do not accept a life that must follow straight lines drawn by social values. I guess I survive by solitude. That means my day can be busy with lots of things to deal with, but I don’t need that busyness to feel like I’m doing something useful. After all, we do things that are beneficial to us.

Nghe có vẻ đi ngược lại với chủ nghĩa khắc kỷ nhỉ? Khi mà chủ nghĩa khắc kỷ cho rằng vì con người là một sinh vật thuộc về xã hội, nên con đường đi tới hạnh phúc của chúng ta sẽ được tìm ra thông qua việc chấp nhận việc mọi thứ đang diễn ra, không cho phép bản thân bị kiểm soát bởi những khao khát được thỏa mãn hoặc sợ hãi trước những đớn đau, thông qua việc sử dụng trí óc của mình để hiểu thế giới này và làm những phần việc mình cần làm để đóng góp cho kế hoạch mà tự nhiên đã vạch ra sẵn, và thông qua việc cùng làm việc, đối xử với những người khác một cách công bằng, bất thiên vị.

Sounds like the opposite of Stoicism, right? While Stoicism holds that since humans are social creatures, our path to happiness will be found through accepting things as they are, not allowing ourselves to be controlled by desires for gratification or fear of pain, through using our mind to understand this world and do the parts we need to do to contribute to the plan that nature has laid out, and through working together, to treat others fairly and impartially.

Tôi nghĩ rằng, chúng ta phải thực sự yêu thích một thứ gì đó thì khi ta dành thời gian cho nó ta mới cảm nhận được nhiệt huyết chảy trong người.

I think we have to really love something so that when we spend time on it, we can feel the enthusiasm flowing through us.

Tôi cố gắng để hoàn thành xong công việc, với nhiệt huyết của mình, và gác lại nó để đến với thứ việc khác luôn khiến tôi cảm thấy hứng thú. Tôi thích nấu ăn.

I try to finish my work, with my enthusiasm, and leave it behind to do something else that always makes me feel excited. I like cooking.

Nấu những món ăn mà mình thích.

Cook foods I like.

Nấu cho những người mình yêu thương.

Cook for the people I love.

Tôi có những cảm giác bình yên và ấm cúng khi ăn tối cùng gia đình. Mọi người cùng ngồi chung một bàn ăn và cùng trò chuyện về những thứ đã xảy ra trong ngày.

I have peaceful and cozy feelings when having dinner with my family. Everyone sat at the same dining table and talked about things that happened during the day.

Những giá trị không bao giờ có thể thay thế được.

These values can never be replaced.

Chúng ta không thể bận rộn mãi được, chúng ta cần phải được thư giãn nữa.

We can’t be busy forever, we need to relax too.

Tôi thích nói chuyện với gia đình sau khi đã dọn dẹp xong bữa tối, thay vì chọn bấm điện thoại để khiến bản thân bị những giá trị ảo cuốn đi thật xa.

I like to talk to my family after finishing dinner, instead of choosing to dial the phone and make myself get carried away by virtual values.

Chơi vài ván game với những người bạn thân thiết.

Play a few games with close friends.

Đọc sách.

Reading books.

Nghe nhạc.

Listening to music.

Rồi chìm vào giấc ngủ.

Then fell asleep.


Và không quên chuẩn bị cho những ngày điên rồ xảy ra. Khi chúng ta phá vỡ những luật lệ đang kìm nén bản thân.

And don’t forget to prepare for those crazy days that happen. When we break the rules that are holding us back.

Những quy tắc sinh ra là để bị phá vỡ.

Rules are made to be broken.

Leave a Comment

Item added to cart.
0 items - $0.00