Tôi đã gặp rất nhiều người trong cuộc đời vẫn còn đang rộng mở phía trước của mình.
I have met many people in my life that is still open ahead.
Thật may mắn là tôi có được diễm phúc đó. Không có gì tuyệt vời hơn những câu chuyện dần hình thành trong mối quan hệ giữa người với người.
Luckily I have that blessing. There is nothing more wonderful than the stories that gradually form in human relationships.
Nhưng có gì đó lẫn lộn vẫn nằm trong đầu tôi, về việc tôi trở thành “ai đó” trong mắt mọi người như thế nào? Bởi vì nhiều những con người gặp tôi và đã nhận xét rằng, tôi luôn có một phiên bản hời hợt quá thể đáng.
But there’s something confused still in my head, about how I became “someone” in everyone’s eyes? Because many people have met me and commented that I always have an overly superficial version of myself.
Tôi ít để tâm đến tất cả mọi thứ.
I pay less attention to everything.
Thật kỳ lạ là điều này đi ngược lại với khả năng ghi nhớ của tôi. Bộ não chúng ta đã vô cùng phức tạp cho đến thời điểm nó còn điên rồ hơn nữa khi mọi ký ức được xâu chuỗi và được kể theo cách phi tuyến tính đến vô lý.
Strangely enough, this goes against my ability to remember. Our brains are already incredibly complex up to the point where they get even crazier when every memory is chained and told in an absurdly non-linear way.
Tôi làm được điều đó.
I can do that.
Trong suy nghĩ của tôi hình thành nên những viễn cảnh rộng lớn hơn tất thảy được lắp ghép từ những mảnh ký ức nhỏ bé được bồi đắp hàng ngày. Tôi trộm nghĩ rằng điều đó tạo nên sự nông cạn ở con người tôi. Đại loại rằng mọi thứ đến rất nhanh và đi còn nhanh hơn thế. Sự hứng thú được đẩy lên tới đỉnh điểm, rồi nhanh chóng trượt theo sườn dốc xuống tới tận cùng.
In my thoughts, broader perspectives are formed, all assembled from small pieces of memories accumulated every day. I secretly think that makes me shallow. It’s like everything comes very quickly and goes even faster. The excitement is pushed to the peak, then quickly slides downhill to the bottom.
Chẳng biết có ai giống tôi không, nhưng mà tôi đã chấp nhận về việc mình khác người. Không phải là điều để tự hào, mà là thứ để thừa nhận.
I don’t know if anyone else is like me, but I’ve accepted that I’m different. Not something to be proud of, but something to acknowledge.
Tôi tận dụng cái bản ngã này để quên đi những con người mà tôi chẳng mấy bận tâm, hay là ghét cay ghét đắng. Tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng cũng chính bản ngã đó khiến cho những người tôi muốn ở bên miễn cưỡng phải giơ tay nói lời tạm biệt.
I take advantage of this ego to forget people that I don’t care much about, or hate. I do not know anymore. But that same ego makes the people I want to be with reluctantly raise their hands to say goodbye.
Bản thân tôi mâu thuẫn cùng cực.
I myself am extremely conflicted.
Tôi không muốn đánh mất đi con người mình, và tôi cũng không muốn đánh mất đi những người tôi yêu thương.
I don’t want to lose who I am, and I also don’t want to lose the people I love.
Có một hành động mà người ta hay gọi là cân bằng. Tôi chịu rồi. Tôi không biết làm thế nào để cân bằng mọi thứ. Khi mà tôi đã đi quá xa trong tâm trí của mình. Nếu có thể, ai đó làm ơn cho tôi biết tôi phải làm gì được không?
There is an act that people often call balancing. I’m done. I don’t know how to balance everything. When I went too far in my mind. If possible, can someone please tell me what I should do?
Tôi biết rằng, mọi thứ cũng đồng thời là không gì cả.
I know that everything is also nothing at the same time.
Đôi lúc, tôi muốn biến mất. Khỏi những gì mà tôi đang có. Khỏi những gì xung quanh. Để hiểu bản thân hơn. Để biết rằng, bản thân tôi thực sự là cái gì mà không cần ai phải cho tôi thấy.
Sometimes, I want to disappear. From what I have. From what’s around. Let me understand myself more. To know what I really am without anyone having to show me.
Khi chúng ta một mình là lúc ta tự nhìn nhận bản thân.
When we are alone is when we reflect on ourselves.
Có lẽ chúng ta sinh ra trên đời cũng không hẳn là để phục vụ cho mục đích gì cả.
Perhaps we are not born into this world to serve any purpose at all.
Vậy việc trở thành ai đó khi đã không còn ai nhìn vào đã trở thành việc dễ dàng hơn bao giờ hết. Tôi làm những gì mình muốn, và tạm thời bỏ qua những gì mình cần. Bởi những gì mình cần nhiều lúc lại phụ thuộc vào những thứ không đến từ bản thân.
So becoming someone when no one is looking has become easier than ever. I do what I want, and temporarily ignore what I need. Because what we need often depends on things that do not come from ourselves.
Mạo hiểm với cuộc đời của mình đi nào? Một chút hay nhiều chút cũng được. Bởi vì đời người ngắn lắm. Chúng ta phải làm quen với điều đó. Bước lên đi, đừng ngại ngần.
How about risking your life? A little or a lot is fine. Because life is very short. We have to get used to that. Step up, don’t hesitate.
Em nhận ra là không có ai nói được cho mình biết mình phải làm gì.
Dạo này em đang tìm cách đi du học. Trong những lúc ấy, em nghĩ rằng thật ra mình chỉ muốn rời khỏi Hà Nội mà thôi, thật ra mình đi đến nơi nào cũng được. Lại là một kiểu trốn khỏi những ràng buộc sẵn có. Mọi thứ xung quanh đều ổn, bạn bè đều giỏi và tốt bụng (em thì không, em đang lười lắm, chẳng muốn làm gì cả). Tâm sự xíu thui xong em còn chuẩn bị báo cáo he. Thỉnh thoảng em sẽ ghé qua nơi này.
Anh nghĩ như này, nếu chẳng muốn làm gì cả, thì cứ thế đi. Không làm gì cả cũng là một loại hành động. Vì đầu óc mình vẫn nảy sinh ra những suy nghĩ mà. Chắc là khó có thể lười mãi được, rồi sẽ đến lúc em biết mình thực sự muốn làm gì. Điều quan trọng có lẽ là phải đặt niềm tin với những thứ mình đang làm.
Dù sao thì, chào mừng em tôi đến với thế giới những câu chuyện vụn vặt ở đây.