Tôi không thích Sài Gòn.
I don’t like Saigon.
Tôi cũng chẳng biết vì Sài Gòn hay do bản thân tôi nữa. Chỉ là mỗi lần đặt chân đến nơi này, con người xấu xa của tôi luôn xuất hiện. Tôi khó chịu với mọi thứ xung quanh. Tôi phán xét tất cả những vấn đề xảy ra, với tôi, và với thành phố này.
I don’t know if it’s because of Saigon or because of myself. It’s just that every time I set foot in this place, my evil self always appears. I’m toxic to everything around me. I judge all matters that happen, to me, and to this city.
Có lẽ, tôi cần nhẹ nhàng hơn.
Perhaps I need to be more gentle.
Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.
Sài Gòn thật chật chội, trong cái không gian tưởng chừng như rất rộng rãi của phố thị, tôi vẫn cảm thấy bị ngộp thở. Biết bao con người từ khắp các vùng miền đổ về đây để mưu sinh, để tận hưởng cái cảm giác hội nhập với hiện đại.
Saigon is so cramped, in the seemingly spacious space of the city, I still feel suffocated. Countless people from all over the region come here to make a living, to enjoy the feeling of integration with modernity.
Nhịp sống hối hả.
Life is fast-paced here.
Sài Gòn là trung tâm kinh tế và giải trí.
Saigon, an economic and entertainment center.
Thành phố lớn nhất đất nước.
The largest city in Vietnam.
Tôi vẫn hay hỏi mấy đứa bạn đang sinh sống và làm việc tại đây, “với chúng mày thì Sài Gòn là gì?”, và lần nào cũng nhận được câu trả lời “là Hòn ngọc Viễn Đông đó mày”.
I still often ask my friends who live and work here, “what is Saigon to you?”, and every time I get the answer “it is the Pearl of the Orient“.
Trong suốt thời kỳ Pháp thuộc, Sài Gòn trở thành trung tâm quan trọng, cả về hành chính lẫn kinh tế, văn hóa, giáo dục của Liên bang Đông Dương, được thực dân Pháp mệnh danh là la perle de l’Extrême-Orient trong số các thuộc địa của Pháp. Trước đó, thực dân Anh đã chiếm Ấn Độ và gọi nước này là “hòn ngọc trên vương miện của Nữ hoàng Anh”, vì vậy Pháp đặt ra danh xưng này cho Sài Gòn để tỏ ý muốn cạnh tranh việc xâm chiếm thuộc địa với đối thủ Anh.
During the French colonial period, Saigon became an important center, both administratively, economically, culturally and educationally, of the Indochina Federation, and was dubbed by the French colonialists as la perle de l’Extrême-Orient among the colonies. Before that, British colonialists occupied India and called this country “the pearl in the crown of the Queen of England”, therefore, France gave this name to Saigon to express their desire to compete with their British rival in colonizing the colony.
Tôi cười trừ trước câu đùa đó mà chẳng biết nói gì.
I laughed at that joke without knowing what to say.
Dù sao đó cũng là một cách ví von hay đáo để.
Anyway, that’s a nice analogy.
Nhưng đại đa số người Việt Nam và người Hoa sinh sống tại đây đã phải làm việc vô cùng cực nhọc và vất vả để gầy dựng nên cái tên gọi lãng mạn này cho thành phố.
But the vast majority of Vietnamese and Chinese people living here had to work extremely hard to build this romantic name for the city.
Chủ nghĩa thực dân Pháp ở Việt Nam kiếm lợi nhuận chủ yếu thông qua việc bóc lột tài nguyên thuộc địa, nên Pháp không cần thành lập một bộ máy hành chính hiệu quả nhằm tăng năng suất, cũng không cần thực hiện công nghiệp hóa ở quy mô lớn. Quy mô nền công nghiệp của thực dân Pháp ở Việt Nam quá nhỏ, kinh tế Việt Nam khi đó vẫn chủ yếu là nông nghiệp. Sài Gòn vẫn chưa thực sự phát huy hết tiềm năng của nó dù cho sự thật rằng đây là vùng đất trù phú để phát triển kinh tế.
French colonialism in Vietnam made profits mainly through the exploitation of colonial resources, so France did not need to establish an effective administrative apparatus to increase productivity, nor did it need to carry out large-scale industrialization. The scale of the French colonial industry in Vietnam was too small, the Vietnamese economy at this time was still mainly agricultural. Saigon has not yet truly developed its full potential despite the fact that this is a rich land for economic development.
Vùng đất này là nơi hội tụ của nhiều con người đến từ nhiều vùng đất khác nhau, mưu cầu hạnh phúc cho bản thân.
This land is a convergence of many people from many different lands, pursuing their own happiness.
Vậy giờ còn người Sài Gòn gốc hay không? Điều đó không quan trọng với tôi.
Is there still a Saigon native left? That doesn’t matter.
Những người tôi quen được ở Sài Gòn đều rất dễ thương. Vừa dễ làm quen, vừa khiến người ta phải thương nhớ khi nói lời tạm biệt.
The people I met in Saigon are all very nice. It’s easy to get acquainted with and makes people miss you when saying goodbye.
Họ thẳng thắn, bộc trực, “có nhiêu chơi nhiêu”.
They are straightforward.
Vô cùng hào sảng.
Extremely generous.
Thú vị ở chỗ là phần lớn bạn bè Sài Gòn của tôi, tôi gặp họ ở nơi khác, không phải tại Sài Gòn.
What’s interesting is that most of my Saigon friends, I met them elsewhere, not in Saigon.
Có người xưng hô với tôi bằng tên riêng, cái này tôi cực kỳ thích thú. Có người gọi tôi bằng đủ các thể loại biệt danh họ nghĩ ra, được thôi, tôi thấy vui với điều đó. Có người thì lại gọi tôi với đủ các đại từ nhân xưng, như thể tôi là một người nhiều bản ngã trong mắt họ vậy. Thật là những con người năng động, sôi nổi.
Someone addresses me by my first name, which I really enjoy. There are people calling me all kinds of nicknames they can think of, okay, I’m happy with that. Some people call me with all sorts of personal pronouns, as if I were a person with many egos in their eyes. What dynamic and vibrant people.
Người Sài Gòn cũng rất là thân thiện. Họ có thể bắt chuyện với tôi trong những tình huống mà tôi không ngờ đến nhất. Tuyệt vời đấy chứ?
Saigon people are also very friendly. They can talk to me in the most unexpected situations. Isn’t that great?
♪
Dừng chân trên bến khi chiều nắng chưa phai,
Từ xa thấp thoáng muôn tà áo tung bay,
Nếp sống vui tươi nối chân nhau đến nơi này,
Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!Ngựa xe như nước trên đường vẫn qua mau,
Người ra thăm bến câu chào nói lao xao,
Phố xa thênh thang đón chân tôi đến chung vui,
Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!Lá la la lá la,
Lá la la lá la,
Tiếng cười cùng gió chan hòa niềm vui say sưa.Lá la la lá la,
Lá la la lá la,
Ôi đời đẹp quá, đẹp quá, tràn bao ý thơ.Một tình yêu mến ghi lời hát câu ca,
Để lòng thương nhớ bao ngày vắng nơi xa,
Sống mãi trong tôi bóng hôm nay sẽ không phai,
Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!Ngựa xe như nước trên đường vẫn qua mau,
Người ra thăm bến câu chào nói lao xao,
Phố xa thênh thang đón chân tôi đến chung vui,
Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!Lá la la lá la,
Lá la la lá la,
Tiếng cười cùng gió chan hòa niềm vui say sưa.Lá la la lá la,
Lá la la lá la,
Ôi đời đẹp quá, đẹp quá, tràn bao ý thơ.Một tình yêu mến ghi lời hát câu ca,
Để lòng thương nhớ bao ngày vắng nơi xa,
Sống mãi trong tôi bóng hôm nay sẽ không phai,
Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!
Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!♪
Sài Gòn đẹp lắm – Trình bày: Phương Vy, Sáng tác: Y Vân.
Con sông Sài Gòn chảy vòng quanh thành phố, mà theo tôi cảm nhận là nó như được người ta bẻ cong theo ý đồ của một ai đó, để chia các quận riêng biệt theo khu vực hành chính. Nhưng mà ai bận tâm cơ chứ? Đây là vùng đất trù phú cơ mà.
The Saigon River flows around the city, and I feel like it was bent according to someone’s intention, to divide into separate districts according to administrative areas. But who cares? This is a rich land.
Sài Gòn có rất nhiều kênh rạch, nên một số con kênh còn được lấy tên để đặt cho các cây cầu bắc ngang, tôi đoán là vì tiện.
Saigon has a lot of canals, so some canals are also named after the bridges that cross them. I guess for convenience.
Buổi sáng đi dọc con đường Hoàng Sa theo sông Sài Gòn, dưới những tán cây bóng mát, bắt gặp các cô các bác tập thể dục dưỡng sinh trong công viên, gật đầu chào chị hàng nước rồi vào gọi ly bạc xỉu. Đúng là hết chỗ chê. Tối đến sang bên kia con đường Trường Sa, tìm cho mình một quán nhậu giải khát cùng bạn bè thì đời này còn gì luyến tiếc…
In the morning, walking along Hoang Sa road along the Saigon River, under the shade trees, saw middle-aged ladies doing physical exercises in the park, nodded to the coffee seller and then went in to order a bạc xỉu. It’s truly beyond criticism. At night, go to the other side of Truong Sa street and find yourself a sidewalk pub with your friends. There’s nothing you’ll regret in this life…
Nhịp sống vẫn hối hả, nhưng ở Sài Gòn cũng có những giây phút bình yên như thế.
Life is still bustling, but there are also peaceful moments like that in Saigon.
Tôi có thói quen thức thật khuya rồi chạy xuống nhà, dắt con xe đạp ra đảo một vòng quanh các quận trung tâm để tìm đồ ăn đêm. Khi thì hủ tiếu gõ, lúc lại bánh xèo. Còn bánh tráng trộn thì hôm nào cũng phải mua ít nhất ba túi. Không quên kèm theo mấy trái trứng hột vịt lộn mà cái tiếng rao của chiếc xe đẩy bán hàng đã in sâu vào tâm trí.
I have a habit of staying up late and then running downstairs, taking my bike out and riding around the central districts looking for late night food. Sometimes it’s hủ tiếu, sometimes it’s bánh xèo. As for bánh tráng trộn, I have to buy at least three bags every day. Not forgetting to include some hột vịt lộn, the sound of the sales cart was imprinted in my mind.
Hột gà nướng, hột vịt lộn, hột vịt dữa, trứng cút lộn, bắp xào đây.
Nhưng có vẻ như Sài Gòn không hẳn là đáng sống đến vậy.
But it seems that Saigon is not really worth living in.
Ở đây có hai mùa, một là mùa nóng, hai là mùa nóng vô cùng. Mỗi lần ở Sài Gòn là tính tình tôi lại thay đổi, theo mùa. Khó chịu và rất khó chịu. Nằm ở trong vùng khí hậu nhiệt đới nóng ẩm, Sài Gòn nóng hừng hực như nồi bánh chưng, bánh tét.
There are two seasons here, one is the hot season, the other is the extremely hot season. Every time I’m in Saigon, my personality changes depending on the season. Annoying and very annoying. Located in a hot and humid tropical climate, Saigon is as hot as a pot of bánh chưng and bánh tét.
Tết ở đây người ta chơi hoa mai. Bông hoa màu vàng như nắng mai.
During Tet here, people buy apricot flowers. The flower is as yellow as the morning sun.
Nhưng người Sài Gòn chắc là không thích màu vàng lắm. Vì màu vàng vừa xuất hiện đã vội chuyển ngay sang màu đỏ.
But Saigon people probably don’t like yellow very much. Because as soon as the yellow color appeared, it quickly turned to red.
– Má, đèn đỏ hoài vậy.
– Damn, the light is always red.
Tham gia giao thông với người dân ở đây là một cực hình. Tôi cũng thấy y chang.
Joining traffic with the people here is a torture. I also feel the same way.
Tôi thà dừng lại uống cafe vợt hay một ly rau má ven đường còn hơn phải hòa vào dòng xe cộ với đủ mọi cung bậc hỉ, nộ, ái, ố ở Sài Gòn. Nhìn hàng xe nối đuôi nhau trong sự hỗn loạn, tôi chỉ biết thở dài. Trời nóng gần chết mà còn phải ngửi mùi mồ hôi hòa lẫn mùi khói xe thì không ai tài nào mà chịu được. Đã thế ngày nào có mưa thì ngày đó xác định cộng thêm một tiếng nữa mới đi về được tới nhà.
I would rather stop to drink racquet coffee or a cup of pennywort along the road than have to join the traffic with all the joy, anger, love, and sadness in Saigon. Looking at the row of cars lining up in chaos, I could only sigh. It’s almost like it’s hot to death and no one can stand the smell of sweat mixed with car exhaust. And yet, every day it rains, that day is determined to add another hour to get home.
Sài Gòn có một đặc sản nữa ở trên đường.
Saigon has another specialty on the street.
Đó chính là triều cường.
That is the high tide.
Nỗi ám ảnh của người tham gia giao thông.
The obsession of traffic participants.
Từ quận 1 sang quận 2, từ quận Bình Thạnh sang thành phố Thủ Đức. Mà ai đặt tên cho các quận ở đây chắc là cũng bí ý tưởng lắm rồi. Nhưng nhiều khi nếu cứ đi theo số thứ tự thì bạn sẽ lạc sang một thế giới kỳ lạ nào đó.
From District 1 to District 2, from Binh Thanh District to Thu Duc city. Whoever named the districts here must be out of ideas too. But sometimes if you just follow the numbers and you’ll end up in some strange world.
Từ đó mà sinh ra kỹ năng chặt hẻm.
From there was born the skill of cutting alleys.
Những con hẻm dài và ngoằn ngoèo, dẫn bạn từ quận này sang quận khác. Vừa tra bản đồ vừa ngắm nhìn những tòa chung cư cũ đã phai màu theo năm tháng.
The alleys are long and winding, leading you from one district to another. Searching for maps while looking at old apartment buildings that have faded over the years.
Tôi hay đùa với mấy đứa bạn, kỹ năng chặt hẻm là bắt buộc phải có để sinh tồn ở Sài Gòn.
I often joke with my friends that alley cutting skills are a must to survive in Saigon.
Cùng với đó là khả năng phản xạ và nhận biết sự nguy hiểm luôn rình rập xung quanh. Tôi đã từng bị cướp ngay giữa chốn đông người và không một ai đứng ra để giúp đỡ. Nhưng mà kệ đi, ở đâu chẳng có người này, người kia.
Along with that is the ability to reflect and recognize danger that is always lurking around. I was once robbed in a crowded place and no one stepped forward to help. But never mind, everywhere there is this person and that person.
♪
Em còn nhớ hay em đã quên?
Nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng,
Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân,
Nhớ đèn đường từng đêm thao thức,
Sáng che em vòm lá me xanh.Em còn nhớ hay em đã quên?
Bên hàng xóm đôi khi ghé thăm,
Có hai mùa vẫn đi về,
Có con đường nằm nghe nắng mưa.Em ra đi nơi này vẫn thế,
Lá vẫn xanh trên con đường nhỏ,
Vườn xưa vẫn có tiếng mẹ ru,
Có tiếng em thơ,
Có chút nắng trong, tiếng gà trưa.Em còn nhớ hay em đã quên?
Nhớ đường dài qua cầu lại nối,
Nhớ những con sông nối bao dòng kinh,
Nhớ ngựa thồ ngoại ô xa vắng,
Nỗi xôn xao hàng quán đêm đêm.Em còn nhớ hay em đã quên?
Trong lòng phố mưa đêm trói chân,
Dưới hiên nhà nước dâng tràn,
Phố bỗng là dòng sông uốn quanh.Em còn nhớ hay em đã quên?
Nhớ Sài gòn những chiều lộng gió,
Lá hát như mưa suốt con đường quen,
Có mặt đường vàng hoa như gấm.
Có không gian màu áo bay lên.Em còn nhớ hay em đã quên?
Khi chiều xuống bên sông nước lên,
Én nô đùa giữa phố nhà,
Có nắng vàng lạc trên lối đi.Em ra đi nơi này vẫn thế,
Vẫn có em trong tim của mẹ,
Thành phố vẫn có những giấc mơ,
Vẫn sống thiết tha,
Vẫn lấp lánh hoa trên đường đi.Em còn nhớ hay em đã quên ?
Nhớ Sài gòn những chiều gặp gỡ,
Nhớ món ăn quen nhớ ly chè thơm,
Nhớ bạn bè chào nhau quen tiếng,
Phố em qua gạch ngói quen tên.Em còn nhớ hay em đã quên?
Quê nhà đó bao năm có em,
Có bóng dừa có câu hò,
Có con đò chở mưa nắng đi.Em còn nhớ hay em đã quên…
♪
Em còn nhớ hay em đã quên – Trình bày: Khánh Ly, Sáng tác: Trịnh Công Sơn.
Tôi làm sao mà quên, Sài Gòn cũng có nhiều thứ khác để khám phá đấy chứ.
How could I forget, Saigon also has many other things to explore.
Mỗi quận tôi đều có thể tìm ra những nét đặc trưng riêng.
Each district I can find its own unique characteristics.
Quận 1 có nhà thờ Đức Bà, chỉ không có thằng gù thôi. Quận 1 còn có phố Tây Bùi Viện, phố đi bộ Nguyễn Huệ nhạc nhẽo xập xình. Chợ Bến Thành.
District 1 has Notre Dame Cathedral, just without the hunchback. District 1 also has Bui Vien foreign street and Nguyen Hue walking street with loud music. Ben Thanh market.
Và Dinh Độc lập, nơi chứng kiến đất nước thống nhất, hai miền Nam và Bắc cùng chung một dải.
And the Independence Palace, which witnessed the unification of the country, the North and South together in one strip.
Quận 2 phải đi qua cầu Sài Gòn, đến thẳng khu nhà giàu Thảo Điền. Còn khu đất Thủ Thiêm một thời tốn bao giấy mực bây giờ vẫn án binh bất động như chưa có chuyện gì xảy ra.
District 2 must go across Saigon Bridge, straight to Thao Dien rich area. The Thu Thiem land area, which once cost a lot of ink and paper, now remains motionless as if nothing had happened.
Ở đây nghe thấy rõ tiếng còi tàu thủy ở bến phà Cát Lái, một trong những bến phà lớn kết nối Sài Gòn và Đồng Nai.
Here, you can clearly hear the ship’s whistle at Cat Lai ferry terminal, one of the major ferry terminals connecting Saigon and Dong Nai.
Quận 3 với con đường Điện Biên Phủ được mệnh danh là “phố đèn đỏ” theo đúng nghĩa đen, đi 100m là có một cái đèn đỏ dài hơn một phút.
District 3 with Dien Bien Phu street is known as the “red light district”, literally, every 100 meters there is a red light that lasts more than a minute.
Và tiếng còi ga xe lửa hú inh ỏi chạy xuyên qua cả quận Phú Nhuận.
And the loud siren of the train station ran through Phu Nhuan district.
Ăn quận 5, nằm quận 3, xa hoa quận 1, cướp giật quận 4.
Eat in district 5, stay in district 3, lavish in district 1, rob in district 4.
Người lớn dặn người trẻ khi ra đường qua quận 4 thì phải đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên. Vì đây là nơi tập trung đông đúc những “dân anh chị” nhất ở Sài Gòn.
Adults tell young people when going out through District 4 to walk lightly, speak softly, and smile charmingly. Because this is the most crowded place of gangsters in Saigon.
Quận 5 là phố người Hoa, trải nghiệm đến đây của tôi khá thú vị vì được trải nghiệm văn hóa Trung Quốc trên đất Việt Nam một cách rõ rệt.
District 5 is Chinatown. My experience coming here was quite interesting because I was clearly immersed in Chinese culture in Vietnam.
Ở quận 5, tiếng còi xe cứu thương cũng là sự đặc trưng dễ thấy vì ở đây tập trung rất nhiều bệnh viện lớn.
In District 5, ambulance sirens are also a prominent feature because there are many large hospitals here.
Chợ Lớn do người Hoa dựng nên từ hồi xa xưa nằm ở quận 6, nhưng hay bị nhầm là ở quận 5. Tôi biết đến Chợ Lớn từ nhỏ khi được xem thử bộ phim Bụi đời Chợ Lớn của chú Charlie Nguyễn, thật tiếc khi nó bị cấm chiếu ở rạp.
Cho Lon was built by the Chinese long ago and is located in District 6, but is often mistaken as being in District 5. I knew about Cho Lon from a young age when I saw the movie Bụi đời Chợ Lớn by Charlie Nguyen. It’s a shame it was banned from being shown in theaters.
Có một điều khá hay ho ở Sài Gòn là mỗi một chợ lại bán một thể loại mặt hàng nhất định. Như chợ Kim Biên chuyên bán các mặt hàng về hóa chất công nghiệp, hương liệu và các mặt hàng khác như túi nilon, bao bì đóng gói. Chợ Tân Thành chuyên bán phụ tùng xe máy. Chợ Hòa Hảo bán vải và các sản phẩm liên quan đến vải.
One interesting thing about Saigon is that each market sells a certain type of item. Kim Bien market specializes in selling industrial chemicals, flavors and other items such as plastic bags and packaging. Tan Thanh market specializes in selling motorbike spare parts. Hoa Hao market sells fabric and fabric-related products.
Quận 7 là chỗ dành cho những người giàu, thường là người giàu của thế hệ trước. Khu đô thị Phú Mỹ Hưng nổi tiếng đến mức tôi chưa nhìn thấy nó bao giờ nhưng đã nghe tên từ rất lâu.
District 7 is a place for rich people, often rich people of previous generations. Phu My Hung urban area is so famous that I have never seen it but have heard its name for a long time.
Quận 8 được so sánh về độ chịu chơi như quận 4, thêm khả năng chống chọi triều cường.
District 8 is compared in terms of durability to District 4, with the added ability to withstand high tides.
Và đặc biệt là nơi này rất nhiều chó mèo thả rông. Tôi đi đường thấy mèo thì dừng lại để nựng còn thấy chó thì chọc cho nó giận rồi phóng thật nhanh. Ai mà chẳng có lúc nghịch dại.
And especially this place has a lot of dogs and cats roaming freely. When I see a cat on the street, I stop to pet it, and when I see a dog, I make it angry and run away quickly. Who hasn’t been naughty at times?
Ra đến quận 9 là đã đi xa khỏi trung tâm thành phố lắm rồi.
Coming to District 9 means going a long way from the city center.
Nhưng ở quận 10 thì chưa chắc. Đây là quận theo tôi đánh giá là có nhiều quán karaoke nhất ở Sài Gòn. Người ta đến đây ăn chơi nhảy múa rất nhiều.
But in District 10, I’m not sure. This is the district that, in my opinion, has the most karaoke bars in Saigon. People come here to play a lot.
Quận 11 có công viên nước Đầm Sen, nơi một thời là tuổi thơ của rất nhiều đứa trẻ ở Sài Gòn. Trong đó có tất cả những người bạn Sài Gòn của tôi.
District 11 has Dam Sen water park, which was once the childhood place of many children in Saigon. Including all my Saigon friends.
Các khu công nghiệp nặng tập trung ở khu vực quận 12 và quận 9, và hợp thành một khối với các khu công nghiệp ở tỉnh Bình Dương. Tiếng xe tải, xe ben, container hòa vào thành một bản hòa ca hàng ngày, hàng giờ.
Heavy industrial parks are concentrated in District 12 and District 9, and form a block with industrial parks in Binh Duong province. The sounds of trucks and containers blend into one, forming a chorus every day and every hour.
Quay về trung tâm thành phố, tòa nhà Landmark 81 mọc sừng sững giữa quận Bình Thạnh, nơi mà nếu không tinh thông kĩ năng tìm đường thì sẽ đi mãi không tìm được đích đến.
Returning to the city center, the Landmark 81 building stands tall in the middle of Binh Thanh district, where if you don’t master your wayfinding skills, you will walk forever without finding your destination.
Sang bên quận Gò Vấp và Tân Phú thì đây là những nơi có sự xuất hiện đa dạng của các quán cafe, với mục đích ngồi uống nước ngắm máy bay bay qua. Sài Gòn là một trong những nơi hiếm hoi có sân bay quốc tế nằm ngay trong thành phố.
Going to Go Vap and Tan Phu districts, these are places with a variety of cafes, with the purpose of sitting and drinking coffee watching planes fly by. Saigon is one of the rare places with an international airport located right in the city.
Thế nhưng quận Tân Bình, nơi đặt sân bay Tân Sơn Nhất thì lại không có nhu cầu ngắm máy bay hạ cánh, bởi người dân còn bận đối phó với kẹt xe.
But Tan Binh district, where Tan Son Nhat airport is located, has no need to watch the plane land, because people are busy dealing with traffic jams.
Quận Bình Tân thì thường hay bị nhầm với quận Tân Bình.
Binh Tan District is often confused with Tan Binh District.
Còn lại là các huyện Bình Chánh, Hóc Môn, Củ Chi, Cần Giờ, Nhà Bè thì cho ta cảm giác được về những vùng quê chứ không còn ở trên thành phố nữa.
The remaining districts of Binh Chanh, Hoc Mon, Cu Chi, Can Gio, and Nha Be give us the feeling of being in the countryside and not in the city anymore.
Tôi thực sự đã đi hết một vòng quanh Sài Gòn trong quãng thời gian ở đây. Và bạn mới làm điều đó cùng tôi trong vài giây phút ít ỏi đọc những dòng chữ này.
I actually went all the way around Saigon during my time here. And you just did that with me in the short time you spent reading these words.
Tôi vẫn chẳng thích Sài Gòn, không phải bởi vì nơi đây không đẹp, không vui mà bởi vì đơn giản là nó không dành cho tôi.
I still don’t like Saigon, not because it’s not beautiful or fun, but because it’s simply not for me.
Tôi chỉ ở đây thêm một thời gian nữa thôi, thưởng thức nốt chiếc bánh mì thơm mùi bơ sữa.
I’m just here a little longer, enjoying the milk-scented bread.
Bánh mì bơ sữa, đặc biệt thơm ngon, năm ngàn một ổ.
Và tôi rời đi, chưa biết khi nào quay trở lại. Cũng như chàng thanh niên năm nào ra đi tại bến cảng Nhà Rồng với biết bao tâm niệm.
And I left, not knowing when I would return. Just like the young man who left Nha Rong harbor with so many thoughts.
Sài Gòn đổi tên thành Thành phố Hồ Chí Minh.
Saigon changed its name to Ho Chi Minh City.